Mẹ cũng dậy từ 4h nhưng nhóm nồi cơm rồi 4 rưỡi mới đi từ nhà ra biển tập thể dục. Khoảng từ 5h là các ghe về bãi, trút xuống những mẻ cá tươi. Những con cá vẫn còn nhảy trong thúng, bày ở một góc bờ đá, nơi những người đi biển về thường tạt qua, đi chợ cho cả ngày.
Lúc đầu chỉ có cá, sau dần có người chở rau, chở thịt tới bán luôn. Người ta gọi là chợ xổm vì ai cũng ngồi xổm cả, người bán lẫn người mua. Chợ xổm khác với chợ sạp là mọi giao dịch đều rất nhanh, chả mấy ai trả giá hay chặt chém, và cũng chả cần ai điều chỉnh thị trường. Đúng khuôn mẫu “bàn tay vô hình” của Adam Smith.
Đá banh, tắm biển xong mình thường đợi mẹ ở chợ xổm, phụ mẹ xách đồ mang về. Những lúc ngồi ngóng mẹ, nhìn mặt trời dần dần ngoi lên từ mặt nước. Rồi ánh bình minh kéo dài từ đường chân trời, cắt qua mấy chiếc ghe đang neo đậu gần bờ, cuối cùng là rọi vào những chiếc thúng trên bờ đá, làm những con cá dường như giật mình mà cố nhảy ra khỏi chiếc thúng tròn.
Sau này, phần lớn thế hệ tụi mình, bằng cách này hay cách khác, đều nhảy ra khỏi những chiếc thúng tròn. Có đứa được ba mẹ dọn chỗ sẵn, có đứa vì sóng cuốn mà nhảy, mặc kệ hướng nào. Nhưng cũng có đứa như mình, nhảy vì giật mình tỉnh giấc.

Leave a comment