Muốn làm minpaku thì phải có nhà, giống như bún đậu phải có mắm tôm, mùa đông phải có gấu ôm vào lòng. Nhà thì phải đi xem mới biết có làm đc hay ko. Mà đã lỡ đi rồi thì phải đi thế nào cho ngầu chứ!
Đầu tiên là đi xem càng sớm càng tốt. Nhà ngon ở Tokyo chỉ như chim sắt: nhanh tay mới được phần. The early bird gets the worm. Có thông tin nhà là đi ngay, kể cả tối muộn cũng đáng. Để sang ngày hôm sau thì người khác chốt mất rồi. Mà cũng cần phải đi xem vào nhiều thời điểm trong ngày: sáng sớm, ban đêm, giữa trưa. Nếu ai đó phải gặp ma thì sẽ đỡ hơn rất nhiều khi bạn gặp ma hơn là khách, đúng ko?
Mấu chốt của đi xem nhà là đánh giá rủi ro một cách tổng quan nhất trong thời gian ngắn nhất. Mà rủi ro thì có cả tỉ cái, thập diện mai phục. Hàng xóm có con chó, ban ngày nó ngủ nhưng đến đêm nó mới sủa. Đường tra trên google có 7 phút nhưng vòng vo tam quốc, phải đi qua nhà của một ông già khó tính. Hoặc chỉ đơn giản là nhà vệ sinh truyền thống từ thời Showa.
Tôi thường đi xe đạp, chuẩn bị sẵn thước dây, đèn pin, và găng tay. Nếu có hẹn với bđs thì tôi sẽ đến sớm hơn 30 phút. Để xe trước nhà, bấm thời gian, đi bộ từ nhà ra ga, bấm thời gian, và đi bộ về nhà, bấm thời gian. Sau đó tôi đi một vòng xem hàng xóm xung quanh, quay video lại rồi mới trở lại gặp bđs để xem bên trong căn nhà. Bởi vì bđs thì muốn chốt đơn mà tôi thì lại ko muốn những lời giới thiệu của bđs tạo nên định kiến trong suy nghĩ của mình.
Tôi đi bộ nhanh hơn và cũng xác định phương hướng tốt hơn so với mặt bằng chung. Ví dụ người ta đi 6 phút thì tôi chỉ mất 5, hoặc nhìn bản đồ một phát là biết sau khi rẽ trái thì đi thêm mấy mét nữa mới rẽ phải. Vậy nên giả sử tôi cảm thấy 1 chút khó khăn trên đoạn đường này, khả năng cao là những người khách đến từ phố cổ Hà Nội hay ngoại ô Mumbai của tôi cũng sẽ ko dễ dàng gì.
Nhìn hàng xóm cũng là một nghệ thuật. Nhà cho thuê kiểu apartment 2,3 tầng thường ko đáng ngại vì người sống ở đó cũng thân phận đi thuê nhà giống mình. Nhà riêng mới tiềm ẩn rủi ro. Thông thường họ sẽ ko có ở nhà, đóng cổng, nhà nào cũng giống nhà nào. Nếu may mắn gặp họ, hãy chào thật to “Con ni chi qua” và thử bắt chuyện. Chuyện gì cũng đc, Nakai Masahiro, ông Trump, hay giá gạo càng tốt. Nếu bạn cảm nhận đc sự khó chịu từ họ, thì gia đình trung lưu Thành Đô hay những người đàn ông râu rậm Nam Á chắc cũng vậy.
Tôi cũng thường đưa gia đình đi cùng và quan sát phản ứng của họ. Trẻ em và phụ nữ thường sẽ nhạy cảm hơn những người đàn ông sương gió. 神は細部に宿る. Hãy để ý đến những chi tiết nhỏ nhất, từ cái nắm cửa đến bậc cầu thang, từ góc bếp đến cây hồng sau vườn, từ vòi nước cho đến mã số máy điều hoà. Thước dây sẽ có lợi vì size giường double là 2m x 1.4m và phòng đặt đc mấy cái giường sẽ quyết định đơn giá của cả căn nhà. Đèn pin sẽ hữu dụng khi ko có điện và găng tay sẽ cần trong một số trường hợp đặc biệt.
Hãy thử hỏi con chọn phòng nào? Tại sao? Những câu trả lời đơn giản có thể tiết lộ nhiều điều bạn chưa để ý. Hãy chụp hình và quay phim nhiều nhất có thể. Chụp bằng góc rộng 0.5 còn quay thì lia chậm chậm thôi. Vừa quay vừa nói như là youtuber đang live: “Đây là nhà bếp, có 3 bếp gas, bồn rửa chén hơi nhỏ”. Thử tiếng ồn bằng cách bật nhạc Sơn Tùng trên điện thoại, đóng cửa lại, đi ra bên ngoài, nghe thử xem.
Theo kinh nghiệm từ các “sempai” trong ngành, bạn có thể cần đi xem tới 100 căn nhà để tìm được căn phù hợp nhất. Đừng nản chí! Mỗi lần đi xem là một lần học hỏi. Hãy theo dõi #TokyoMinpakuLife để biết thêm những câu chuyện thú vị về đại đô thị Tokyo và xu hướng homestay tại Nhật nhé! 🌏✨

Leave a comment