
Bún đậu phải có mắm tôm
Như cô em gái phấn thơm điệu đà.
民泊は騒音つきもの Làm minpaku thì ko thể tránh khỏi vấn đề tiếng ồn. Giống như bún đậu phải chấm mắm tôm hay chè Thái phải có sầu riêng thơm nồng. Vấn đề là ông già ngồi bàn bên cạnh ko thích mùi mắm tôm, bà chị ngồi đằng sau ko thích mùi sầu riêng. Bạn có đổi sang chấm muối chỉ vì sợ ảnh hưởng mùi đến ông ta ko? Nói như vậy ko phải là mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Khi đã bắt đầu kinh doanh minpaku thì phải xác định tâm thế đối diện với vấn đề tiếng ồn. Nếu thấy khó thì thôi, đừng làm.
Trước khi bàn về cách giải quyết, cần xác định bản chất của vấn đề tiếng ồn. Những ai đã ở cạnh đường tàu hoặc nhà gần công trình xây dựng đều hiểu là mình ko thể bắt tàu dừng chạy, máy ngừng dập đc. Trừ khi khách tổ chức cuộc thi got talent tại nhà, còn tiếng cười đùa nói chuyện hay tiếng bánh xe valy va đập vào nền đường xi măng chả là gì với tiếng dập dình của tàu Yamanote cả. Mà tàu Yamanote chạy từ 5 giờ sáng đến 1 giờ khuya đấy.
Cảnh sát cũng vậy, khác với Việt Nam, về cơ bản ko can dự vào các vấn đề dân sự (警察は民事不介入). Cơ quan quản lý cũng thế, trước giờ chỉ có trường hợp thu hồi giấy phép kinh doanh khách sạn với trường hợp khách ở bị ảnh hưởng, còn vì bị hàng xóm phàn nàn thì tôi chưa nghe thấy bao giờ. Tuy nhiên, như mọi ngành kinh doanh khác, người ta sẽ có cách này hay cách khác ngăn trở bạn nếu cảm thấy ko thể chịu nổi tiếng ồn. Mà bạn chắc cũng giống tôi, chẳng ai muốn cự cãi, đánh nhau vì mùi mắm tôm chỉ bởi nghiện món bún đậu cả.
Cũng cần phải nói thêm minpaku rất dễ bị phàn nàn về tiếng ồn. Hãy thử tưởng tượng bản thân là một người chưa từng cầm cuốn hộ chiếu bao giờ, nhắm mắt lại và nghe 3 câu sau: “ไหมไปสนามบินกี่โมง?”, “Во сколько мы выезжаем в аэропорт?”, “Um wie viel Uhr fahren wir zum Flughafen?” Hoặc như cảm giác của người hàng xóm đã viết tờ giấy dán lên tường trong ảnh phía trên. Ở phía ngược lại, đã là khách du lịch, bất kể bạn đến từ ngoại ô Mumbai, chung cư Thành Đô, hay phố cổ Hà Nội. Khi đến đại đô thị Tokyo thì muốn enjoy cái moment này chứ. Ai mà có tâm trạng “đi Seoul một mình ngắm tuyết rơi” hay có công tác như mật vụ Bắc Triều Tiên đâu mà giữ im lặng.
Khách cũng khó có thể lựa chọn. Profile trên airbnb thông thường là tốt, ai cũng đc host khác review 5 sao cả. Trừ khi khách nhắn thế này “chúng tôi là đoàn 40 người đi thi giải thưởng âm nhạc ở Tokyo” thì mới rõ ràng còn nhìn cái ảnh profile, đến từ nước nào, thậm chí còn ko có tuổi tác, nghề nghiệp, thì lượng giá rủi ro thế nào đc? Chưa kể còn để instant booking thì thôi khỏi bàn.
Nói như vậy để hiểu rằng sự cách biệt văn hoá và nhận thức rất lớn. Cho nên người host bị kẹp ở giữa trước hết cần phải có sự cảm thông đối với hai phía. Và hướng giải quyết bền vững nhất là tạo sự cảm thông từ hai phía.
“Hi Alex, ngày mai bạn và gia đình đến đây rồi, các bạn đã chuẩn bị tốt chưa? Tôi có một việc muốn bạn giúp, hàng xóm của chúng tôi cách đây 2 hôm vừa có tin buồn, họ đã giúp chúng tôi rất nhiều. Và tôi sẽ rất biết ơn nếu các bạn trong thời gian tạm trú tại đây, các bạn cố gắng giữ im lặng, như một sự kính trọng với họ.”
Ví dụ như thế, bạn tham khảo nhé.
Còn đối với hàng xóm thì sao? Có lẽ cần phải viết một cuốn sách đấy. Hãy theo dõi #TokyoMinpakuLife để biết thêm những câu chuyện thú vị về đại đô thị Tokyo và xu hướng homestay tại Nhật nhé! 🌏✨
Leave a comment