Những ngày cuối năm thường là dịp để dọn dẹp nhà cửa, để sắm thêm bộ cánh mới. Nhưng cũng là để nhìn lại 12 tháng vừa qua, rồi suy niệm. Về cuộc đời.
Chính bởi vậy mà việc đoàn tụ với những người thân yêu nhất trở nên chill quá đỗi. Ví như lễ giáng sinh, quây quần bên bàn ăn với gà tây, nghe những bản nhạc êm dịu, và treo bít tất đợi ông già Noel.
Tuy nhiên giáng sinh, với ý nghĩa ngày chúa Jesus ra đời, chẳng phải là sự khởi đầu của chuyến đi 33 năm ngài thực hiện ở chốn nhân gian hay sao? Ngài đến với chúng ta và ngài ở lại, chia sẻ với chúng ta bữa cơm đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương.
Bữa cơm người công nhân. Không facebook, không instagram, không cả filter. Người công nhân, chính cuộc đời họ, đã là một chuyến đi đầy nhọc nhằn nhưng đầy mùi vị và màu sắc.
Chỉ khi ta chia sẻ bữa cơm 10 ngàn trong cái chén sứt, ta mới nếm được vị mặn của mồ hôi. Chỉ khi ta chia sẻ manh chiếu bạc trong căn gác trọ 10 mét vuông, ta mới ngửi được mùi của nước mắt.
Và chỉ khi ta chia sẻ những chuyến đi đầy nhọc nhằn, ta mới thấy được vẻ đẹp của hi vọng. Không cần facebook, không cần instagram, không cần cả filter.
Như đồi hoa bách hợp mùa hè năm ấy, theo gió gửi hương thơm ngát vào chuyến đi của chàng phi công trẻ tuổi. Vì cuộc đời là những chuyến đi. Đi, để trở về.

Leave a comment