Nhà mình ở gần bãi biển, đi bộ 5 phút là tới. Khi còn ở với cha mẹ, mình vẫn thường dậy từ tiếng gáy đầu tiên của đàn gà hàng xóm, tức là 4h sáng. Đi một vòng gọi mấy thằng bạn trong xóm ra biển đá banh. Khoảng 4 rưỡi là trái bóng đã bắt đầu lăn trên cát. Ngày nào cũng vậy, thứ bảy chủ nhật cũng như thứ hai. Trừ những ngày bão về, ba mẹ tụi nó không cho đi.
4h sáng, mùa đông hay cả mùa hè, trời tối như mực. Ngày đó xóm làng thưa thớt, trừ quốc lộ 1A ra thì toàn bộ là đường đất, lổn ngổn đá, ổ gà, với phân chó. Đèn đường là thứ xa xỉ, lác đác một vài ánh đèn từ những căn nhà, và trăng rằm là ngọn đèn sáng nhất. Vì vậy đi bộ phải mang dép, dựa vào cảm giác khoảng cách giữa các góc đường, và một tinh thần lạc quan cùng lắm thì tắm biển là rửa được hết.
Như các vùng quê miền Trung, bãi biển Nha Trang ngày xưa dày đặc những hàng dừa. Dừa xiêm thân ngắn có, dừa lửa cao như toà nhà 5 tầng càng nhiều. Với bọn trẻ ham đá banh, hai cây dừa cạnh nhau là một khung thành lý tưởng cho bài tập sút phạt. Có thể nói dừa nhiều đến nỗi bọn trẻ tụi mình vẫn bị nhắc phải cẩn thận dừa rơi xuống đầu. Và có nhiều người sống bằng nghề hái dừa.
Hồi đó mình mê mấy chú hái dừa lắm. Body như rambo, trèo lên trèo xuống nhanh thoăn thoắt. Mấy chú hái dừa xuống, mua lại của gia chủ, và đem số đó ra chợ bán. Các quầy ở chợ đương nhiên sẽ bán với giá cao hơn.

Leave a comment