Mình là một người dễ ăn, trừ 1-2 món dị ứng, hầu như món nào cũng ăn được. Kể cả những món ăn liền như cơm chan nước trà hay mì gói, cá hộp đều ăn ngon lành. Ai nấu cho món gì thì ăn món đó. Và ăn thì không bao giờ để thừa, kể cả nước canh.
Nhưng đó là khi không có sự lựa chọn. Ngược lại khi có nhiều lựa chọn, như một sự cố chấp, mình thường chỉ chọn một món.
Nơi mình làm Ebisu là một trong những trung tâm ăn uống sành điệu nhất Tokyo. Dân ở đây rất sành ăn và dân ở các khu vực khác cũng hay hẹn nhau về. Ở đây có hàng trăm nhà hàng lớn nhỏ và phần lớn đều rất ngon, độc đáo.
Tuy nhiên, mỗi lần đến Ebisu mình chỉ ghé đúng một quán để ăn trưa: Kozuchi. Mỗi lần ghé quán Kozuchi mình chỉ ăn một món: 肉野菜炒め定食. 8 năm rồi không thay đổi. Nó bao gồm 1 dĩa rau xào với thịt heo thái mỏng, một chén canh miso và 1 chén cơm lớn. Đây là món gốc Tàu nhưng nấu theo kiểu Nhật.
Thú vị ở chỗ mỗi lần vào quán mình chỉ chào hỏi chứ không gọi món. Chủ quán biết mình sẽ ăn món gì và cứ thế mang ra. Cũng có đôi lần được cho ăn chịu vì quên mang tiền. Lâu lâu có nhân viên mới vào chưa quen việc mới hỏi anh ăn gì thôi.
Ngày trước Tokyo còn ít nhà hàng và cửa hàng thực phẩm Việt. Bây giờ thì hầu như ga nào cũng có. Khu gần nhà mình thì có gần chục quán, chắc là dày đặc nhất Tokyo. Thậm chí siêu thị Nhật bây giờ cũng bán nhiều món đồ Á châu. Nhưng mình vẫn thường chỉ đi chợ rồi ăn ở nhà, chỉ ăn ở ngoài khi có công việc. Ăn với gia đình, lâu lâu mời bạn bè đến ăn cùng.
Hồi đi học ở Sài Gòn, một dĩa cơm sinh viên 3 ngàn đồng nhưng tô canh khổ qua nhồi thịt 5 ngàn. Chỉ khi nào được ai đó bao thì mới được ăn. Vậy nên nhớ kỹ lắm. Dĩa cơm sinh viên có 1 ít rau xào, một vài miếng thịt, còn nước thịt với cơm thêm thì thoải mái. Mỗi lần ăn là 5-6 dĩa cơm thêm, lần nào cũng ăn sạch. Vậy nên nhớ kỹ lắm.
Kể như vậy là để giải thích cho người yêu cũ.
Tại sao mỗi lần đi chợ, anh cứ mãi mua khổ qua. Mặc dù anh biết khổ qua đắng em không thích ăn.
Tại sao trong nhiều bản nhạc, anh cứ mãi nghe câu ví. Mặc dù anh biết điệu ví dặm chẳng phải là em.
Tại sao giữa muôn con đường, anh cữ mãi chọn đường khó. Mặc dù anh biết đường khó đi bàn chân em mỏi.

Leave a comment